Càng đi qua nhiều, con người ta càng trầm lặng
Trưởng thành là khi ta hiểu rằng, thế giới không chỉ có trắng và đen. Ranh giới đúng sai đôi khi rất mờ. Và chân lý không phải điều có thể áp đặt. Mà là thứ cần được trải nghiệm. Ta bắt đầu biết nhường, biết lùi, biết im. Không vì đầu hàng. Mà vì đã hiểu: bình yên, đôi khi nằm ở chỗ buông bỏ.

Cuộc sống giống như một cây bút chì Lúc mới bắt đầu, ta sắc sảo, đầy kỳ vọng và ý chí. Nhưng theo thời gian, mỗi va chạm, mỗi trải nghiệm… dần làm ta mòn đi, mềm hơn. Nếu không học được cách kiên nhẫn và chịu đựng, có thể sẽ gãy trước khi kịp vẽ xong một nét đời trọn vẹn.
Thế nhưng, khi biết cách bền lòng, khi học được cách chấp nhận và chuyển hóa, Chính cây bút chì ấy lại trở thành công cụ vẽ nên những bức tranh sâu sắc nhất trên tờ giấy trắng của đời mình.
Càng đi qua nhiều, con người ta càng trầm lặng. Không phải vì cạn lời, mà vì hiểu rằng:
Không phải ai cũng sẵn lòng lắng nghe. Và không phải ai cũng đứng ở đúng nơi để hiểu nỗi lòng ta.
Có người chỉ đến tuổi trung niên mới học được cách im lặng, Không phải vì yếu mềm, mà là vì đã thôi cần phải giải thích. Không cần phải thắng trong một cuộc tranh luận vô nghĩa. Không cần khẳng định cái tôi, để rồi đánh mất bình an.
Trưởng thành là khi ta hiểu rằng, thế giới không chỉ có trắng và đen. Ranh giới đúng sai đôi khi rất mờ. Và chân lý không phải điều có thể áp đặt. Mà là thứ cần được trải nghiệm. Ta bắt đầu biết nhường, biết lùi, biết im. Không vì đầu hàng. Mà vì đã hiểu: bình yên, đôi khi nằm ở chỗ buông bỏ.
Ta thay đổi. Ít phản ứng hơn. Không còn cố giữ những quan điểm cũ kỹ, hay cái tôi từng chấp niệm. Và chính lúc ấy, ta tiến gần hơn với sự tự do bên trong.
Cuộc sống là một hành trình luyện tâm. Ta va vào đời, ta tổn thương, ta hiểu, rồi ta lớn lên. Từ một người muốn "được nghe", ta trở thành người biết "lặng im". Từ một người muốn "được đúng", ta trở thành người muốn "hiểu sâu hơn".
Trưởng thành là khi ta đánh rơi những điều từng rất rực rỡ: Sự liều lĩnh, trái tim nồng nhiệt, cái gan dạ yêu ghét không toan tính. Nhưng chính những điều ấy, khi dần rời xa lại làm cho cuộc sống trở nên đầy màu sắc và nhiều tầng nghĩa hơn.
Đời là một hành trình dài. Đừng chỉ chăm chăm đến đích. Hãy dừng lại ở những khúc quanh có hoa. Hãy thảnh thơi nhìn lại cả những đoạn đường đầy nước mắt. Vì khi đến cuối con đường, điều quan trọng không phải là đã đi nhanh đến đâu, mà là: mình đã sống sâu sắc đến mức nào. Chúc bạn người đang lặng đọc những dòng này, luôn đủ mạnh mẽ để tiến bước, đủ dịu dàng để lắng nghe chính mình, và đủ bình yên để tận hưởng từng nhịp sống đang trôi qua.