Chiếc lá cuối cùng
"Khi thành công, hãy mỉm cười với thành công như một người bạn cũ. Đừng bám víu. Khi thất bại, hãy cúi đầu chào thất bại như một người thầy."

Có những ngày, ta ngồi giữa đổ vỡ của chính mình, lặng lẽ như chiếc lá vừa rụng khỏi cành. Những điều tưởng chừng nắm chắc trong tay lại tan ra như khói. Nhưng cũng chính lúc ấy, cuộc đời dịu dàng dạy ta, không phải ai leo lên cao cũng mạnh mẽ, và không phải ai rơi xuống cũng yếu mềm. Đôi khi, rơi xuống là để tìm lại mặt đất nơi ta có thể bắt đầu một lần nữa, chậm hơn, nhưng vững vàng hơn. Ta thường quên rằng, vạn pháp giai không mọi thứ đến rồi đi như mây trôi, vinh quang cũng chỉ là một khoảnh khắc phù du.
Như một vị thiền sư từng nói:
"Khi thành công, hãy mỉm cười với thành công như một người bạn cũ. Đừng bám víu. Khi thất bại, hãy cúi đầu chào thất bại như một người thầy."
Trong tiếng ngã, có âm vang của vô thường. Trong mất mát, có mầm thức tỉnh. Người tỉnh là người hiểu rằng:
"Không có cái gì là của ta, kể cả chính ta."
Bấy giờ, vinh quang chỉ còn là chiếc lá bay qua hiên, còn ta là kẻ thong dong quét sân, mỉm cười với những chiếc lá sau cùng.