Cho đời chút ơn

"Ta nghe đời rất mênh mông, trong chân người bước chậm chậm" - Trịnh Công Sơn

Cho đời chút ơn

"Ta nghe đời rất mênh mông, trong chân người bước chậm chậm"

Cũng quyển sách đó, nhưng phải đến một ngày tâm thật tĩnh, đọc thật chậm, mới thấy nó rất hay.

Cũng cuộc đời đó, phải đến một ngày, tâm thật tĩnh lặng, để đôi chân bước thật chậm rãi, mới thấy cuộc sống rất đẹp, rộng lớn, và bình yên hơn.

Con người luôn cần sự tĩnh lặng để cảm nhận được sự mênh mông của cuộc sống.

"Bước chậm" là một cách để lắng nghe cuộc sống, để thấy những điều nhỏ bé mà chúng ta không thể thấy được trong nhịp sống hối hả hàng ngày, để cảm nhận và kết nối sâu với thế giới xung quanh.

Thế giới vật lý vẫn vậy, không thay đổi, nó chỉ thực sự rộng lớn và bình yên hơn khi chúng ta đủ kiên nhẫn và tĩnh lặng để khám phá nó bằng trái tim.

Khi đi chậm lại, ta thấy sông không chỉ là dòng nước chảy, mà là lịch sử nghìn năm lắng đọng.

Khi đi chậm lại, ta thấy trong mắt mỗi người có những câu chuyện chưa từng được kể với ai.

Khi đi chậm lại, ta thấy thế giới này không còn là của riêng cho mình nữa, mà là của chung cho tất cả mọi loài.

Khi sống chậm lại, ta như vặn nhỏ tiếng ồn trong lòng, để nghe rõ hơn nhịp tim của từng người chung quanh.

Sống chậm lại không chỉ giúp chúng ta nhìn thấy nhiều hơn, mà còn giúp ta thấu hiểu cuộc sống hơn.

Cái "mênh mông" của đời người không đo bằng quãng đường đã qua, mà bằng những gì chúng ta thực sự cảm được trên hành trình ấy.