Chữ luỵ - sợi dây trói buộc hay bài học giác ngộ
Hãy để tình yêu là một đóa hoa tự do khoe sắc, không phải là dây leo quấn chặt làm nghẹt thở tâm hồn. Khi ta biết yêu mà không lụy, tình yêu không còn là nguồn cơn đau khổ, mà trở thành một hành trình trưởng thành, một cơ hội để học cách yêu thương trọn vẹn mà không đánh mất chính mình.

Tình yêu vốn là một bài thơ đẹp, nhưng nếu không tỉnh thức, nó có thể trở thành sợi dây ràng buộc tâm hồn. Chữ Lụy trong tình yêu là khi ta đắm chìm quá sâu, để cảm xúc dẫn dắt mà quên mất chính mình. Ta lụy vì một ánh mắt, một lời hứa, một kỷ niệm cũ. Ta lụy vì không dám buông bỏ những gì đã không còn thuộc về mình.
Nhưng Phật dạy:
"Mọi sự ràng buộc đều sinh khổ, mọi chấp trước đều là nguồn cội của đau thương."
Tình yêu khi có lụy thường đi kèm với tham ái—ta muốn sở hữu người kia, muốn họ yêu ta mãi mãi, muốn giữ lại những gì vô thường. Nhưng vạn pháp đều biến đổi, tình cảm cũng không ngoài quy luật ấy. Nếu ta chấp vào một người như thể họ là duy nhất, khi họ rời đi, ta đau đớn tột cùng, như thể mất đi tất cả. Nhưng sự thật là không ai thuộc về ai, cũng như gió không thể giữ lấy mây, và sóng không thể giữ lấy bờ.
Thiền sư Ajahn Chah từng nói:
"Nếu bạn buông bỏ một chút, bạn sẽ thấy nhẹ nhàng. Nếu bạn buông bỏ nhiều, bạn sẽ thấy tự do. Nếu bạn buông bỏ hoàn toàn, bạn sẽ đạt đến hạnh phúc tuyệt đối."
Không có nghĩa là không yêu, mà là yêu mà không lụy, thương mà không trói buộc. Hãy để tình yêu là một đóa hoa tự do khoe sắc, không phải là dây leo quấn chặt làm nghẹt thở tâm hồn. Khi ta biết yêu mà không lụy, tình yêu không còn là nguồn cơn đau khổ, mà trở thành một hành trình trưởng thành, một cơ hội để học cách yêu thương trọn vẹn mà không đánh mất chính mình. CÓ BAO GIỜ BẠN TỰ HỎI TẠI SAO CHƯA?