Chữ sắc - ảo ảnh giữa cõi vô thường
Sắc đẹp, tựa như ánh hoàng hôn rực rỡ trên mặt biển, đẹp đẽ nhưng chẳng thể níu giữ. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mặt nước xao động, ánh sáng nhạt dần.

Sắc đẹp, tựa như ánh hoàng hôn rực rỡ trên mặt biển, đẹp đẽ nhưng chẳng thể níu giữ. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mặt nước xao động, ánh sáng nhạt dần.
Đức Phật dạy:
"Sắc tức thị không, không tức thị sắc."
Sắc vốn là giả tạm, là hình tướng của trần gian, nhưng cũng là thứ khiến con người chìm đắm, chạy theo rồi khổ đau. Chữ Sắc trong Phật pháp không chỉ nói về nhan sắc, mà còn là mọi thứ thuộc về hình tướng: thân thể, vật chất, danh vọng, quyền lực. Nhưng tất cả rồi cũng tàn phai theo thời gian, như hoa nở rực rỡ rồi lặng lẽ rơi rụng. Con người vì chấp vào sắc mà sinh tham, vì giữ lấy sắc mà sinh khổ. Ta mê đắm một gương mặt đẹp, nhưng không nhận ra rằng sau bao năm tháng, nhan sắc ấy cũng sẽ phai mờ. Ta chạy theo giàu sang, nhưng khi nhắm mắt lìa đời, có mang theo được gì chăng?
Như Thiền sư Hakuin từng nói:
"Người thấy sắc là huyễn mộng, kẻ đó đã bước một chân vào cửa giác ngộ."
Khi hiểu được sắc là vô thường, ta không còn đắm chìm trong tham ái, không còn sợ hãi tuổi già hay mất mát. Khi không còn bám víu vào hình tướng, tâm ta nhẹ nhàng như áng mây trôi, như giọt sương lấp lánh trong ánh bình minh—đẹp đấy, nhưng không vướng mắc. Nếu nhìn thấu bản chất của sắc, ta sẽ biết trân quý những gì đang có, nhưng không để nó trói buộc tâm mình. Sống giữa đời mà không bị sắc cuốn đi, ấy là tự do. Biết rằng tất cả chỉ là một cơn gió thoảng, ấy là giác ngộ.