Chữ tử - cánh cửa đi vào sự tỉnh thức
Cái chết – chữ Tử, trong mắt thế gian, là dấu chấm hết, là điều con người sợ hãi và trốn tránh. Nhưng trong ánh sáng Phật pháp, tử không phải là sự kết thúc, mà là một mắt xích trong vòng xoay luân hồi, là cánh cửa mở ra một hành trình mới.

Cái chết – chữ Tử, trong mắt thế gian, là dấu chấm hết, là điều con người sợ hãi và trốn tránh. Nhưng trong ánh sáng Phật pháp, tử không phải là sự kết thúc, mà là một mắt xích trong vòng xoay luân hồi, là cánh cửa mở ra một hành trình mới. Đức Phật dạy:
"Mọi pháp hữu vi đều vô thường, có sinh ắt có diệt, có hợp ắt có tan."
Trong Kinh Vô Thường, Ngài nhắc nhở:
"Thân này không thể trường tồn, cũng như giọt sương tan dưới ánh mặt trời, như bọt nước vỡ tan trong khoảnh khắc."
Chúng sinh vì chấp vào thân tướng, vì mê luyến trần gian mà sợ hãi cái chết. Nhưng thực chất, thân xác này chỉ là tạm bợ, như chiếc áo cũ một ngày rồi cũng phải thay. Cái chết không lấy đi điều gì, nó chỉ đưa ta từ một cõi tạm đến một cõi tạm khác, tùy theo nghiệp lực mà ta đã gieo. Nhận thức về chữ Tử không phải để bi quan, mà là để thức tỉnh. Khi hiểu rằng đời người như bóng câu qua cửa sổ, ta không còn hoang phí thời gian vào sân hận, tham đắm hay hơn thua. Khi hiểu rằng mọi người thân yêu rồi cũng sẽ rời xa, ta trân trọng từng giây phút bên họ, sống với tâm từ bi, buông bỏ và giác ngộ.
Như Thiền sư Thánh Nghiêm từng nói:
"Hiểu về cái chết, ta mới biết trân quý sự sống."
Sống không sợ chết, chết không nuối tiếc, đó là con đường của người tỉnh thức. Và khi ta không còn chấp vào sinh tử, cũng chính là lúc ta đi qua cái chết mà không còn chết nữa.