Cuộc đời là một cơn mưa, càng chạy càng ướt
Con người không khổ vì thế giới bên ngoài, mà khổ vì những gì họ tự dựng lên trong tâm trí mình.

Bạn có từng cảm thấy bất an ngay cả khi mọi thứ vẫn ổn? Một cảm giác trống rỗng mơ hồ, như thể có thứ gì đó đang thiếu, nhưng ta chẳng biết đó là gì. Ta sợ mất đi những gì mình có, nhưng lại không thực sự tận hưởng chúng. Ta sợ bị bỏ lại phía sau, nên cứ lao về phía trước, dù chẳng biết mình đang chạy đến đâu. Ta sợ sự im lặng, nên vùi mình vào những tiếng ồn ào của thế giới, chỉ để che giấu sự hoang mang bên trong. Nhưng đáng sợ nhất, chính là khi ta không nhận ra rằng mình đang sống trong nỗi sợ.
"Con người không khổ vì thế giới bên ngoài, mà khổ vì những gì họ tự dựng lên trong tâm trí mình." - Milarepa (Đại sư Tây Tạng)
Bạn có chắc rằng những gì mình đang theo đuổi là thứ mình thực sự muốn? Hay chỉ là một sự thôi thúc mơ hồ từ nỗi lo sợ bị lãng quên, bị tụt lại, bị không đủ tốt? Hãy dừng lại. Nhìn vào bên trong. Đặt câu hỏi. Bởi nếu ta cứ tiếp tục lao đi mà không hiểu chính mình, thì dù có đến bất cứ đâu, lòng ta vẫn mãi lạc lối.