Lặng nhìn gió thổi, lá rụng mà lòng an nhiên

"Chúng ta chỉ là những vị khách ghé thăm hành tinh này. Chúng ta ở đây chưa đầy trăm năm, rồi sẽ rời đi như chưa từng đến."

Lặng nhìn gió thổi, lá rụng mà lòng an nhiên

Có một ngày, bạn chợt dừng lại giữa nhân gian xô bồ, nhìn những chiếc lá vàng lặng lẽ rơi mà chẳng vương chút muộn phiền. Khi ấy, bạn hiểu rằng chẳng có gì cần nắm giữ, cũng chẳng có gì đáng để tranh giành. Đời người như dòng nước xuôi về biển cả, chảy mãi, chẳng ngừng, nhưng đâu ai níu giữ được một giọt nào trong tay?

Đức Đạt Lai Lạt Ma từng nói:

"Chúng ta chỉ là những vị khách ghé thăm hành tinh này. Chúng ta ở đây chưa đầy trăm năm, rồi sẽ rời đi như chưa từng đến."

Vậy thì cần chi những hơn-thua, cần chi những được-mất? Ngày mai, mặt trời vẫn mọc, hoa vẫn nở trên cành, dù ta có lo lắng hay không.

Minh triết Tây Tạng có câu:

"Hãy giống như bầu trời rộng, để mây có thể trôi qua mà không vướng bận."

Người hiểu đạo không bận lòng với lời khen hay tiếng chê, cũng chẳng chìm đắm trong những vinh quang nhất thời. Họ sống như mạch nước ngầm lặng lẽ nhưng tràn đầy sức sống, không phô trương nhưng nuôi dưỡng cả cánh rừng. Có những lúc, bạn chỉ cần dừng lại, thở thật sâu, nhìn trời cao trong vắt, lắng nghe tiếng chim hót trên cành. Khi ấy, chẳng cần lý do nào, lòng cũng tự nhiên mà nhẹ nhàng. Như con thuyền nhỏ buông mình giữa sóng nước, mặc cho gió đưa lối, an nhiên theo dòng chảy của vạn vật.