Nếu cả đời này mình không rực rỡ thì sao

Nếu cả đời này mình không rực rỡ thì sao

Thì… cũng không sao cả.

Có một bài thơ của Nguyễn Sĩ Đại mà mình rất yêu:

Kẻ vá trời lấp bể

Người đắp lũy xây thành

Mình chỉ là chiếc lá

Việc của mình là xanh.

Chỉ cần xanh – đã là một cách để sống đẹp rồi.

Không cần làm người thay đổi thế giới, chỉ cần giữ vững mình giữa thế giới đầy biến động.

Chúng ta thường hay tự hỏi:

"Sao mình chưa giỏi như người ta?"

"Sao mình không làm được điều gì rực rỡ để đáng nhớ?"

Nhưng...

đâu phải ai cũng sinh ra để làm pháo hoa.

Có người là một vì sao nhỏ, chỉ lấp lánh khi trời thật tối.

Có người là một làn hương thoảng, chẳng nhìn thấy nhưng ai đi ngang cũng dịu lòng.

Rực rỡ không phải là đích đến. Sống tử tế – mới là điều đáng tự hào.

Một người cha hiền lành, một người mẹ lặng thầm, một người bạn biết lắng nghe, một người thầy truyền cảm hứng… Không ai trong số họ nổi bật, nhưng lại là ánh sáng âm thầm làm nên thế giới này.

Vậy nên, nếu cả đời này bạn không được gọi tên trên sân khấu lớn, không có tràng pháo tay nào dành cho mình, không có bức ảnh rực rỡ nào treo giữa ánh đèn… thì cũng chẳng sao cả. Miễn là bạn sống một đời đầy tình yêu, sự tử tế và chân thành. Miễn là khi quay đầu nhìn lại, bạn thấy lòng mình bình yên, không tiếc nuối. Lặng thầm, nhưng không vô nghĩa.

Và biết đâu, trong mắt một ai đó, bạn đã từng là ánh sáng chỉ là bạn không hay.