Ở bệnh viện, người ta mới thấy rõ nhất giá trị của hai chữ "vợ chồng"…
Giá trị của một mối quan hệ không nằm ở chỗ "đẹp đôi" ra sao, mà là ở chỗ: Có thể đồng hành với nhau qua những ngày không đẹp.
Không phải ở mâm cưới rộn ràng khách khứa,
Không phải trong tấm ảnh cưới lộng lẫy treo giữa phòng khách,
Mà là ở khoảnh khắc một người cầm tay người kia trong hành lang bệnh viện lạnh ngắt,
Xếp hàng lấy thuốc, chờ kết quả, thức đêm chăm nhau, hay đẩy chiếc xe lăn chở người thân yêu đang mệt mỏi…
Nơi bệnh viện, nơi không có ánh đèn sân khấu, không có son phấn váy áo là nơi sự gắn bó lộ ra chân thật nhất.
Một người chờ mãi ở cửa phòng siêu âm, ánh mắt lo lắng dõi vào bên trong.
Một người ngồi gục đầu bên mép giường bệnh, tay vẫn không rời bàn tay gầy yếu kia.
Không hoa hồng, không quà cáp, chỉ có sự hiện diện và tình thương được lặng lẽ thể hiện bằng sự có mặt.
Đó mới là "vợ chồng" khi cả hai ở cạnh nhau, không phải để khoe với đời rằng ta hạnh phúc,
Mà là để cùng nắm tay đi qua những thời khắc khó khăn nhất.
Tâm lý học gọi đó là sự gắn kết sâu sắc vượt qua hình thức.
Khi yêu thương không còn là cảm xúc nhất thời, mà là sự cam kết dài lâu.
Không còn là "tôi thích bạn", mà là:
"Tôi sẽ ở bên bạn, dù ngày mai có thế nào."
Phải đến bệnh viện, người ta mới hiểu:
Không có ai là mạnh mẽ mãi mãi.
Đến một lúc nào đó, chúng ta đều sẽ yếu đi, mệt mỏi, cần người chăm sóc.
Và lúc ấy, điều ta cần nhất không phải là người từng nói lời yêu ngọt ngào, mà là người âm thầm lấy khăn lau mặt, đỡ ta dậy đi vệ sinh, hay thức trắng một đêm canh giấc ngủ chập chờn.
Có những người nhìn nhau khi khỏe mạnh, nhưng không còn thấy nhau khi bệnh tật.
Cũng có những người tưởng chừng ít nói, không lãng mạn, nhưng lại là người duy nhất ở cạnh khi ta yếu lòng nhất.
Giá trị của một mối quan hệ không nằm ở chỗ "đẹp đôi" ra sao, mà là ở chỗ:
Có thể đồng hành với nhau qua những ngày không đẹp.
Người ta thường ước mong một đám cưới cổ tích,
Nhưng lại quên rằng, điều quan trọng nhất không nằm ở lễ cưới, mà là những ngày sau đó khi không có váy cưới, không có hoa tươi, chỉ còn những ngày bệnh, những đêm mưa, và những lúc im lặng không biết nói gì.
Nếu có một người sẵn sàng đẩy bạn đi giữa hành lang bệnh viện…
Nếu có một người sẵn sàng ngồi đợi bạn từ sáng đến chiều chỉ để cầm kết quả chụp phim…
Nếu có một người không ngại lau cho bạn vết máu, nhắc bạn uống thuốc, đỡ bạn ngồi dậy…
Hãy biết ơn.
Vì đó là thứ tình yêu mà không một ảnh cưới nào thể hiện được.
Vợ chồng không phải là hai người chung giường, mà là hai người còn có thể dìu nhau qua từng chặng yếu đuối.
Và đôi khi, chính bệnh viện là nơi cho ta thấy rõ nhất:
Ai là người thật sự ở lại, khi tất cả hào nhoáng đã trút xuống.