Phước từ hư vô, không từ danh sắc

Hành thiện đúng là hành không cầu, làm không đợi, đi mà không mang dấu chân.

Phước từ hư vô, không từ danh sắc
"Giọt nước cam lồ không chọn nơi rơi xuống, cũng như lòng từ không chọn người để thương."

Làm thiện không phải là gom góp công đức như kẻ nhặt lá giữa mùa thu, cũng chẳng phải tô vẽ tên mình như họa sĩ mượn bóng người đang đau khổ để hoàn thiện bức chân dung danh vọng. Nếu trong lòng còn mong người nhớ ơn, còn chờ đời xướng danh, thì sự cho đi ấy vẫn chỉ như chiếc lá còn lưỡng lự trên cành, nhìn tưởng đang buông, nhưng lòng còn vướng víu. Đẹp đấy, nhưng chưa thật sự nhẹ. Cho đấy, nhưng chưa thật sự quên mình.

Hành thiện đúng là hành không cầu, làm không đợi, đi mà không mang dấu chân.

Như giọt mưa ngấm vào đất khô, không hỏi xem đất có nhớ tên mình. Người cho không đứng trên cao như mây, và người nhận không cúi đầu dưới đất như cỏ. Trong ánh nhìn của Pháp, cả hai đều là nhân duyên trùng trùng hội tụ một bên gieo, một bên gặt, đều cùng bước đi trên con đường tỉnh thức.