Quyên sinh - lối thoát hay ngõ cụt của khổ đau
Hiểu để thương mình hơn. Hiểu để biết rằng phía sau đêm đen vẫn có một ánh bình minh đang chờ. Và đôi khi, chỉ cần ta chịu ngồi lại, chịu thở, chịu buông – khổ đau sẽ tự tan như sương mai trước nắng.

Có những nỗi buồn không thành tiếng. Có những giọt nước mắt chảy ngược vào tim, làm tắt lịm cả hơi thở cuộc đời. Khi lòng người đã rạn, khi thế gian trở nên quá ồn ào và lạnh lẽo, quyên sinh đôi khi hiện ra như một cánh cửa – dẫn về nơi không còn phải đau nữa. Nhưng trong Phật pháp, không có cái chết nào là hết. Phật dạy:
"Sanh tử lưu chuyển, khổ không tả xiết."
Bởi thân này mất đi, tâm thức vẫn trôi. Cái khổ chưa được hiểu, chưa được chuyển hóa, thì cái chết chỉ là một nhịp cầu đưa nó sang một chốn khác – có khi còn tăm tối hơn. Quyên sinh không phải là kết thúc, mà chỉ là một đoạn gãy giữa bản nhạc chưa kịp ngân vang. Nó không hủy được khổ đau, chỉ dời chỗ khổ đau trú ngụ. Một người tự kết liễu mình, không đáng trách. Chỉ là họ đã cô độc quá lâu, gánh nặng quá nhiều, và không còn nhìn thấy lối ra nào khác ngoài sự im lặng tuyệt đối của cái chết. Nhưng nếu trong phút ấy, có ai đó đủ dịu dàng để lắng nghe. Nếu có một vòng tay, một ánh mắt, một lời nói như suối mát – thì có thể họ đã ở lại.
Phật không bao giờ lên án người tự tử. Ngài chỉ lặng lẽ dạy rằng:
"Hiểu khổ là bước đầu của giác ngộ."
Hiểu để thương mình hơn. Hiểu để biết rằng phía sau đêm đen vẫn có một ánh bình minh đang chờ. Và đôi khi, chỉ cần ta chịu ngồi lại, chịu thở, chịu buông – khổ đau sẽ tự tan như sương mai trước nắng.
BÀI VIẾT MUỐN GỬI ĐẾN NHỮNG NGƯỜI CÓ Ý ĐỊNH QUYÊN SINH, HÃY MẠNH MẼ, VỮNG VÀNG VÌ SAU BÓNG TỐI LUÔN LÀ ÁNH BÌNH MINH.