Tài khoản cuộc đời: lo tiền vơi đi, quên rằng đời cũng cạn dần
Tiền bạc mất đi có thể làm lại. Nhưng thời gian mất đi không bao giờ trở lại. Sự giàu có thật sự không nằm ở những gì ta sở hữu, mà nằm ở số khoảnh khắc ta thực sự sống.
"Chúng ta đang ở đâu vậy?"
Một câu hỏi ngắn của bậc Thầy, nghe tưởng đơn giản, nhưng lại đủ sức lay động như tiếng chuông cảnh tỉnh. Không phải hỏi vị trí trên bản đồ, mà là hỏi vị trí của tâm hồn ta giữa dòng chảy cuộc đời.
Chúng ta đi rất nhanh. Chúng ta mải miết vun đắp, tính toán, chắt chiu. Nhưng ta có thực sự biết mình đang đi đâu? Ta đang giữ được gì và đang đánh mất điều gì?
Mỗi ngày, ta đều mở tài khoản ngân hàng của mình để xem những con số. Khi nó giảm đi, ta lo lắng. Khi nó tăng lên, ta hân hoan. Ta đặt niềm tin vào con số ấy, xem nó như bảo chứng cho sự an toàn của tương lai.
Nhưng có một "tài khoản" khác còn quý hơn vạn lần, mà ta hiếm khi mở ra xem. Đó là tài khoản thời gian, là tài khoản hơi thở của chính đời ta. Mỗi ngày trôi qua, tài khoản ấy lại vơi đi một ít, và tuyệt nhiên không thể nạp lại.
Chúng ta có hai tài khoản:
• Tài khoản tiền bạc: vơi đi có thể làm đầy lại.
• Tài khoản sự sống: vơi đi là mất mãi mãi.
Thế nhưng, trớ trêu thay, con người thường lo cho cái có thể làm lại, mà lại thờ ơ với cái không bao giờ quay trở lại. Ta luôn lo lắng rằng tiền của mình ngày càng ít đi, mà lại không quan tâm rằng cuộc sống của mình cũng ngày càng ít đi.
Tại sao ta lại dễ nhầm lẫn đến vậy?
Bởi ta sống như thể mình sẽ còn mãi mãi. Ta làm việc như thể mình bất tử. Ta đặt tất cả sự quan trọng vào cái hữu hình, mà quên mất cái vô hình mới là cốt lõi.
Trong lời dạy của nhà Phật, được làm thân người là điều quý hiếm khôn lường, khó như con rùa mù trăm năm mới trồi lên mặt biển một lần, lại vừa chui đầu vào đúng một khúc gỗ trôi. Vậy mà ta lại phí hoài món quà vô giá ấy, chỉ để chạy theo những điều mà khi lìa đời, chẳng thể mang theo.
Rinpoche từng nói: "Hãy thay đổi chiến lược đầu tư của mình." Đầu tư cho tài khoản vật chất là cần, nhưng nếu chỉ dừng ở đó, ta sẽ là kẻ nghèo khó trong tâm hồn.
Tài khoản tâm hồn không đo bằng số dư, mà đo bằng những trải nghiệm ta thực sự sống.
• Một bữa cơm bình yên bên gia đình.
• Một khoảnh khắc ta lắng nghe chính hơi thở mình.
• Một buổi sáng ngồi uống trà trong tĩnh lặng, không vội vàng.
Đó là những "khoản lãi" mà không ngân hàng nào nắm giữ, nhưng lại nuôi dưỡng đời ta.
Khi ta dồn hết sức để tích lũy vật chất, mà bỏ quên từng ngày trôi qua, ta sẽ nhận ra mình giàu tiền nhưng nghèo đời. Và nghèo đời chính là sự mất mát lớn nhất.
Hành trình trưởng thành không phải là khi ta có một tài khoản ngân hàng đủ lớn để nghỉ hưu. Hành trình trưởng thành là khi ta nhận ra, mỗi một ngày trôi qua chính là tài sản không thể định giá.
Bình yên không nằm ở đích đến. Nó nằm trong từng bước chân, từng ánh nhìn, từng hơi thở. Nó nằm trong cách ta thưởng thức một tách trà, một nụ cười, hay một bình minh chưa vội vàng bỏ lỡ.
Đừng đợi đến khi hoàng hôn cuộc đời buông xuống, ta mới tiếc những buổi sáng bình minh đã không kịp sống.
Tiền bạc mất đi có thể làm lại. Nhưng thời gian mất đi không bao giờ trở lại.
Sự giàu có thật sự không nằm ở những gì ta sở hữu, mà nằm ở số khoảnh khắc ta thực sự sống.
Hôm nay, bạn đã kiểm tra tài khoản tiền bạc chưa?
Vậy còn tài khoản sự sống của bạn thì sao?
Bạn có đang nạp vào đó một nụ cười, một giây phút tỉnh thức, một hơi thở sâu đầy trọn vẹn?
Nếu chưa, thì ngay lúc này – hãy bắt đầu.