Thuận giữ mình, nghịch giữ lòng

Lúc dễ chịu là lúc dễ lạc nhất. Vì khi đời ngưng bão giông, ta ngỡ lòng mình đã đủ bình an.

Thuận giữ mình, nghịch giữ lòng

Lúc dễ chịu là lúc dễ lạc nhất. Vì khi đời ngưng bão giông, ta ngỡ lòng mình đã đủ bình an. Vì khi chẳng còn mất mát, ta tưởng đã thật sự đủ đầy. Nhưng thuận cảnh không nguy vì nó dễ dàng, mà nguy vì nó khiến ta quên mất việc trở về soi rọi chính mình. Nghịch cảnh dù khắc nghiệt lại là phép thử, là nơi phơi bày chiều sâu thật sự của một nhân cách. Người trí không mong cầu cảnh đổi, mà luyện tâm giữa mọi đổi thay. Gặp thuận thì giữ lòng đừng kiêu. Gặp nghịch thì giữ lòng đừng oán. Gặp ai cũng giữ cho được sự tử tế, dù ngoài kia đã hóa lạnh lùng.

Vì vậy, lúc đời vỗ về hãy giữ mình. Lúc đời quay quắt hãy giữ lòng. Không phải để chống lại cảnh đời, mà để đừng đánh mất chính mình giữa những được mất, khen chê, đúng sai. Có lẽ là học cách lặng trong gió, đứng trong mưa, mà tim vẫn không bỏ cuộc sống hiền lành. Bởi suy cho cùng, cảnh chỉ là cái nền. Người mới là bức họa.