Yêu là cùng tu, không phải cùng mộng

Trong đạo Phật, tình yêu đích thực không phải là chỗ dựa để né tránh khổ đau, mà là tấm gương để ta soi thấy chính mình.

Yêu là cùng tu, không phải cùng mộng

Trong đạo Phật, tình yêu đích thực không phải là chỗ dựa để né tránh khổ đau, mà là tấm gương để ta soi thấy chính mình.

Nhiều người đi vào tình yêu như kẻ đi vào giấc mộng – họ mong người kia sẽ chữa lành, sẽ hoàn thiện mình, sẽ ở lại mãi mãi.

Nhưng mộng thì sớm muộn cũng tan. Chỉ khi yêu bằng tâm tu, tình yêu mới không bị vô thường cuốn đi. Yêu, là khi hai người không chỉ tìm niềm vui nơi nhau, mà còn giúp nhau nhận ra bản chất khổ, vô thường và vô ngã của cuộc đời.

Là khi ta thấy người kia đau, không chỉ muốn an ủi, mà còn cùng nhau quán chiếu: vì sao ta đau? vì sao ta giận? vì sao ta chưa thể thương trọn vẹn? Mối tình như thế không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng nó sâu.

Nó không chỉ làm tim rung động, mà còn đánh thức trí tuệ và lòng từ bi trong mỗi người. Vì vậy, tình yêu trong Phật giáo không tìm đến sự hoàn hảo, mà hướng đến sự chân thật.

Ta không yêu một "phiên bản lý tưởng", mà yêu một con người đang học cách tỉnh thức – cùng với ta. Và khi cả hai đều biết quay về với hơi thở, lắng dịu cơn giận, ôm lấy tổn thương, thì tình yêu ấy sẽ không bị hư hao bởi thời gian. Nó trở thành một pháp môn – nơi mỗi bước đi cùng nhau đều là sự tu tập thầm lặng, nhưng vững chãi vô cùng.